Thứ Bảy, 14 tháng 7, 2012

Sơ Thùy - nữ tu dòng Kín

Đêm nay, trời mới tối mà trăng đã lên cao, mở cửa sổ tu phòng nhìn ra vườn mía của đan viện, ánh trăng bàng bạc mênh mang đưa sơ Thùy trở về vùng ký ức tươi đẹp và đầy yêu thương ấy…

Tiếng guitar bập bùng bên ánh lửa trại, mùi khoai lang và bắp nướng thơm lựng, người thiếu nữ nghiêng mình bên thùng đàn, gảy nhẹ những nốt trầm bổng. Mái tóc thề ngang lưng, bay bay trong gió. Đó là đêm lửa trại cuối cùng của nàng với anh em bạn bè mình, những tình thân đã gắn bó bao năm qua, như một phần thân thương nhất của cuộc đời nàng. Đêm nay, người thiếu nữ ấy sẽ đàn hết mình, hát hết mình, cười hết mình để sáng sớm hôm sau, nàng sẽ lên đường nhập dòng Kín. Cảm xúc dâng trào, một đôi lần nàng mím chặt môi để kìm nén dòng nước mắt. Biệt ly nào mà chẳng đau thương, cho dù là những biệt ly vì một lý tưởng cao đẹp hơn. Ôi Chúa ơi! Chưa chia tay mà đã tiếc nhớ! Nàng thầm thỉ: “Vâng, chỉ có mình Ngài là có thể đòi hỏi ở con nhiều đến như vậy!”

Thấm thoát đã Tám năm tròn kể từ ngày đó. Sơ Thùy lặng lẽ mỉm cười, tựa hẳn mình vào thành cửa sổ. Một đôi chim bay vút qua vườn mía rồi hướng thẳng về khu đất thánh mất hút. Trong vườn đan viện, có nhiều loài chim mà sơ không biết tên, chúng sống tự do trên mái vòng nhà thờ, trên những cây hồng, cây cóc già cỗi và trên nóc tu phòng của các đan nữ. Tiếng hót của chúng không du dương hay thánh thót cách đặc biệt, nhưng chỉ cần nhìn thấy chúng bay nhảy tự do khắp nơi trong vườn nhà, cũng làm sơ cảm nhận cuộc sống thật đẹp! Nhìn lại cuộc đời mình,
“lạy Chúa, phải chăng con cũng như con chim nhỏ vô danh, không có gì nổi trội như những loài chim ca sỹ, nhưng con ở đây, sống yêu thương trong từng hơi thở, từng ánh nhìn, từng bước đi… điều đó làm vui mắt Chúa. Và con tin rằng, với Chúa, vậy là đủ. Con cảm tạ Người” Nghĩ tới đó, nước mắt sơ lăn dài trên đôi gò má.

Ngày còn ở ngoài đời, người thiếu nữ ấy rất năng động, vui tính và lạc quan. Nàng thường là “linh hồn” của những cuộc vui! Cười nhiều nhất, nói nhiều nhất. Có lẽ vì khá được lòng người đời, nên sự nghiệp của nàng cũng tiến triển nhanh. Lớp đàn anh quý mến, lớp đàn em nể phục. Tham vọng của nàng là trở thành nữ doanh nhân xuất sắc, tài năng của nàng không chỉ được khẳng định ở đất nước quê hương nàng, mà phải mang đẳng cấp quốc tế. Và nàng tin tưởng vào kế hoạch của mình. Sự nghiệp thuận lợi như diều gặp gió. Các mối quan hệ với những nhân vật “quan trọng”, với cơ hội kinh doanh ngày càng nhiều, càng rộng. Bằng đôi mắt tinh tường và sự sáng tạo bẩm sinh, nàng nhìn thấy cơ hội dành cho mình ở khắp nơi. Nhưng cuộc sống luôn có những bất ngờ mà chính đương sự cũng không tài nào hiểu nổi. Một đêm vắng, nàng thức rất khuya, cặm cụi bên máy tính viết kế hoạch kinh doanh, nàng tự hỏi lòng:

- Nếu có một điều điên rồ nhất mà mình muốn thực hiện trong cuộc đời, thì đó sẽ là gì?
- Trở thành nữ tu dòng Kín Carmel ( OCD)

Câu trả lời tuôn ra trong tâm trí nàng một cách đột ngột, đến nỗi nàng khựng lại vì ngạc nhiên. Rồi sau đó… bật cười! Ha ha ha… thật điên rồ!

Ngày này qua ngày khác, vì muốn thành công trong cuộc đời, nên nàng tự tìm hiểu bản thân mình với những điểm mạnh, điểm yếu, những khuynh hướng, ước mơ, kỳ vọng… không lẽ nào việc trở thành nữ tu lại là điều mà nàng khao khát nhất! Nếu không muốn nói đó là việc hoang đường và … không thể tưởng tượng! Nhưng, từ đêm đó trở đi, tâm hồn nàng dường như bất ổn. Thỉnh thoảng, nàng nhìn về đời tu và thấy thật đẹp. Kế hoạch kinh doanh vẫn dở dang. Suốt một tuần thức khuya để viết nhưng không thể hoàn thành. Một đêm, sau khi đọc đi đọc lại những kế hoạch kinh doanh mình từng viết và đã thực hiện, nàng ngủ thiếp đi bên bàn phím, trong giấc mơ, nàng nghe thấy vọng lên từ sâu thẳm cõi lòng mình một giọng nói:
 “Một ngày nào đó, mình sẽ không viết kế hoạch kinh doanh nữa, mà sẽ viết kế hoạch cộng tác với Chúa trong việc cứu giúp các linh hồn”. Khi thức dậy, nàng cảm nhận một sự bình an sâu thẳm, êm đềm. Nàng biết rằng, dự tính cho tương lai có thể sẽ thay đổi. Vâng, và đã thật sự thay đổi. Thiên Chúa đã có những dự định trên nàng từ rất lâu, trước khi nàng tự lập kế hoạch cho cuộc đời mình. 
Sơ Thùy lại mỉm cười hạnh phúc, từ ngày sống trong đan viện này, dường như lúc nào trên khuôn mặt thánh thiện ấy, cũng điểm một nụ cười. Có lẽ đó là nét son của tất cả chị em đang sống ở đây. Cảm nghiệm tình yêu Chúa, và tình yêu thương của chị em trong nhà, mà những ngày đầu Sơ đã viết một bài thơ nhỏ tặng Mẹ bề trên:
Con vào đan viện đã một tuần
Xa đời phù phiếm những truân chuyên
Sáng – Trưa – Chiều – Tối say kinh nguyện
Suốt ngày chỉ nghĩ chuyện yêu thương

Đan Viện Huế rộng vườn sau trước
Thềm Nội Cấm ngạt ngào hương hoa
Đây mật ngọt ngào từ trời cao
Đây sữa yêu thương tình Tỉ - Mụi

Ai hỏi gian trần nơi đâu sướng
Con nhẹ nhàng chỉ lối họ đi
Này nhé, Carmel tình với tình
Mời bạn đến đây ta cùng say.

Tiếng chuông báo hiệu giờ giải lao chung của cộng đoàn vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của sơ Thùy. Sơ vội vàng khép cửa sổ và rời tu phòng. Đêm nay trăng đẹp quá, có lẽ cả nhà sẽ cùng ngồi chơi ở giữa sân Nội Cấm, dưới bóng cây thánh giá. “Mình sẽ kể chuyện cười gì cho chị em nghe đây?” Sơ tự hỏi khi đi băng qua dãy hành lang dài dẫn đến sân…


Cecile Liễu
http://thanhcavietnam.org/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét